Và anh đã đến!
Tiến sĩ Nguyễn Thị Quốc Minh hiện đang là giảng viên Khoa Văn học, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia TP.HCM. Bên cạnh việc giảng dạy và nghiên cứu, nữ tiến sĩ còn làm thơ. Những lời thơ của cô thể hiện sự tha thiết, cuồng nhiệt lẫn hoang hoải, đớn đau trong tình yêu nhưng cuối cùng vẫn hướng về những niềm tin, giá trị rất con người và nhân văn. Những lời thơ "rất đời" và đầy lòng trắc ẩn!
VÀ ANH ĐÃ ĐẾN
Cảm ơn anh vì bây giờ mới đến
Khi em đã học được cách dịu dàng
Thôi nghi ngờ, hết hờn tủi, hoang mang
Dám tin tưởng cả những điều vô lý
Cảm ơn anh vì bây giờ mới đến
Khi em đã thật sự... rất đàn bà
Những chao chát, lọc lừa, phản trắc, điêu ngoa
Đã không còn làm em hoang hoải nữa
Cảm ơn anh vì bây giờ mới đến
Dạy cho em cách bày cuộc vuông tròn
Để em biết mũi tên thần Eros vẫn còn
Rồi em mang hết linh hồn mình ra đánh cược!
Biết ơn anh vì bây giờ đã đến
Mang theo trăm ngàn vết xước những cuộc tình
Em cũng đôi lần tự khâu vá trái tim mình
Nên ta hiểu: cần yêu bình yên và người nhất!
BÀI THƠ CUỘC ĐỜI
Tôi muốn viết bài thơ như chính cuộc đời
Bài thơ tươi hồng và căng tràn xuân sắc
Bài thơ có những chiều tan tầm tất bật
Chen lấn, bộn bề nhưng vẫn kịp ôm nhau.
Tôi muốn viết bài thơ chẳng có câu nào diễn tả niềm đau
Chẳng có câu nào nói về sự giả dối
Chỉ có môi gắn chặt môi giữa phố đông người nên bối rối
Bởi bối rối, ngại ngùng nên... lại gắn chặt hơn!
Tôi muốn viết bài thơ mà sự nghi ngờ đã được tẩy rửa sạch trơn
Chỉ còn lại tôi trong hình hài Eva - căng tròn mãn khai, mịn mướt
Anh là Adam - với khuôn ngực rắn chắc, mồ hôi đẫm trượt
Ta thiêu cháy vườn địa đàng và đốt trần trụi đời ta.
Tôi muốn viết bài thơ có chứa vạn lời ca
Có tình yêu chân thành, bao dung, không đau xót
Tim dẫu có bị xé nát bởi chông gai nay thành mật ngọt
Những chao chát, dối lừa chết gục trước thiên lương.